BÚN BÒ HUẾ

H1

Hôm đó Việt Phố có duyên được đón một Nhà báo và sau đó được gửi lại bài chị viết về món ăn ngày hôm ấy chị đã gọi, xin được phép đăng lại:

BÚN BÒ HUẾ

Ngày ấy cứ nhắc bản thân là phải vào Huế, mà vào Huế thì phải ăn Bún bò Huế, như vẫn luôn nhắc bản thân phải tìm bằng được món ăn đặc trưng mỗi vùng mình đến.

Ấy thế mà lần nào vào Huế cũng mưa, rồi lại cứ quẩn quanh tòa thành kinh cũ mà chưa thực hiện được. Phải trong một lần quyết tâm tìm cho bằng được một nơi có thể nếm cái thứ bún bò Huế trứ danh thì cuối cùng lại là đất Sài Gòn. Vị thơm ngậy ấy, thứ nước dùng vừa thơm vừa đậm vừa chua vừa cay khi đó đã đủ làm hài lòng, nhưng vẫn canh cánh, phải chăng đã là nguyên bản?

Rồi các chuyến công tác kéo kẻ lãng du đến hết miền này đến miền khác, ăn những món ăn sở tại để đến lúc đặt chân tới Berlin phải hỏi ngay “ma xó” đất này để có câu trả lời “Muốn mua đồ Việt, đồ gì cũng có như ở nhà thì vào Halle 3 Đồng  Xuân Center còn muốn ăn đồ Việt ngon nhất thì vào Việt Phố Halle 2 ngay bên cạnh”.

Không thể không đi với lời chỉ dẫn định danh tường tận đến thế, lại cảm tình ngay lập tức với cái tên Đồng Xuân – giống như tên khu chợ của văn hóa, của truyền thống của đất Kẻ chợ chốn kinh kì Hà Nội.

Việt phố của Đồng Xuân Berlin đón tôi bằng một hình ảnh mộc mạc với tông màu nâu ấm áp chủ đạo từ bàn, ghế đến Menu. Nhưng tôi vẫn cứ rụt rè gọi cho mình món ăn đã nằm trong quyết tâm từ lâu, rụt rè cũng phải thôi, vì chẳng phải là Huế gụi gần, tôi đòi hỏi thức mình muốn ở tận 10 ngàn km xa xôi (sau này nói chuyện trong gia đình tôi mới biết không phải chỉ riêng tôi, thím tôi cũng ăn món Dumpling ngon nhất tận New York City).

Và khi bát mì được đưa ra, tôi lập tức bị hút mắt vào nó như ánh mắt tìm gặp lại cố nhân, rằng là tôi không chờ thêm được nữa để được ngồi xuống mà thưởng thức. Tôi đưa lên đầu tiên muỗng canh thử nước dùng và rồi ngay lập tức, tôi ngạc nhiên. Chính là cái hương và cái vị đó mà bao năm tôi tìm kiếm, bát nước trong phủ một lớp màu đỏ cam đặc trưng: ngậy, thơm, vừa cay, vừa đậm đà vừa chua chua dịu nhẹ. Cái tài của người nấu ăn là đã hòa quyện được nhiều những vị khác nhau để làm thành một vị thống nhất, cái vị đặc trưng không lẫn vào đâu được. Rồi tôi ngạc nhiên lần nữa khi đôi đũa lật mở dần dưới lớp giá đỗ và rau phủ, là miếng gân bò ninh nhừ, nhưng vẫn đậm, lại mềm và dẻo, là những miếng mọc được làm bằng giò sống tươi và thơm, là bắp bò, là thịt chân giò thái mỏng, là miếng tiết canh mượt mà, là miếng chân giò không thể thiếu. Một bát bún tròn đầy như vậy, làm tôi lại ngạc nhiên lần nữa về độ hào phóng và chỉn chu nơi đây.

Trong ẩm thực, làm nên cái ngon của một món ăn đến từ khâu chọn nguyên liệu, đến từ cách nêm nếm gia vị, và cách người đầu bếp tài ba dùng lửa. Anh Dũng đầu bếp Việt phố đã nói với tôi, sau khi tôi cứ tấm tắc mãi và đòi gặp tác giả món ăn cho bằng được “Tất cả nguyên liệu tươi được chọn từ ngay siêu thị Halle 3 bên cạnh, rồi chế biến bằng tay, rồi có những món phải hầm cả mấy tiếng đồng hồ, vừa làm vừa canh lửa, vừa quan sát độ chuyển màu và độ chín của từng món. Tất cả mọi khâu đều quan trọng, để đảm bảo từng miếng một đều đạt độ NGON NHẤT. Khâu bày biện cũng làm rất cẩn thận, lớp thịt nào xếp trước, lớp nào xếp sau, để các sợi bún căng tròn và thịt đan xen cùng nhau, cuối cùng phủ lên một lớp rau và giá đỗ”. Thảo nào cái kẻ tôi, vừa ăn mà vừa có cảm giác mình được chơi trò chơi “truy tìm kho báu”, cứ một lúc lại tìm ra được một nguyên liệu mới, để mà xuýt với xoa.

Bát bún to nên dù cho cố gắng hết sức, tôi cũng không thể nào ăn hết từng miếng nước dùng thơm ngon còn lại, nhưng cái kẻ khó tính, sau khi được thõa mãn không chỉ thị giác, vị giác mà gần như toàn bộ “thần kinh giác” đã tự nói với mình “cảm ơn Việt Phố, cảm ơn sự cầu kỳ chỉn chu hào phóng nơi đây, ngày mai, cho dù bận đến mấy, tôi cũng sẽ quay lại.

Ký nhanh tại Berlin 2020”